KINH NGHIỆM CÁ NHÂN VỀ HOÀI NGHI
Trước khi Tôi (đây là lời bộc bạch của thiền sư Mahasī Sayadaw) thọ trì pháp hành thiền, đầu tiên tôi được nghe về phương pháp áp dụng niệm trong tứ niệm xứ để quán và ghi nhận như “đi” khi đi, hoặc như “ngồi” khi ngồi, vv… tôi luôn có một số hoài nghi về tính đúng đắn và chính xác của nó, vì lẽ nó không có gì liên quan đến hành động phân biệt và phân tích Danh và Sắc (nāma-rūpa) theo thực tại tối hậu (Paramattha) trong tiến trình ghi nhận, cũng như theo tuyên bố của Chú Giải.
Lúc đó tôi suy nghĩ rằng thầy mình — Ngài Mingun Jetavum Sayādawgyi, là một người tinh thông kinh điển, và tự thân ngài cũng đã hành thiền, cũng như sau đó tôi có kiểm tra lại phương pháp quán này với Kinh Điển Pāḷi, tôi thấy rằng nó rất chính xác. Do đó, vì thấy nó hợp với Kinh Điển Pāḷi nên tôi xem đó là phương pháp đúng. Nghĩ như vậy nên tôi thọ trì pháp hành thiền này dưới sự hướng dẫn của vị Sayādaw ấy. Thực tình mà nói tôi vẫn nuôi dưỡng một số hoài nghi trong lúc hành thiền. Chỉ sau này, tôi mới biết rằng, do kinh nghiệm tri thức, tôi đã hoài nghi và suy xét theo cách đã nói. Thực tế tôi đã hiểu lầm “hoài nghi” là “tri kiến”. Nó có thể làm cho một người đi lầm đường thực sự. Sự hoài nghi này đã lẻn vào, theo cách như đã nói trong Chú Giải nitthi như: “ubhayapakkha samtorana mukhena vicikicchā vanceti”, nghĩa là Nó có khả năng đánh lừa bằng cách mang lấy một đặc tính giả như thể nó là một sự hiểu biết có vẻ như đã được cân nhắc và suy xét trên mọi góc độ với sự thẳng thắn.
Trước khi Tôi (đây là lời bộc bạch của thiền sư Mahasī Sayadaw) thọ trì pháp hành thiền, đầu tiên tôi được nghe về phương pháp áp dụng niệm trong tứ niệm xứ để quán và ghi nhận như “đi” khi đi, hoặc như “ngồi” khi ngồi, vv… Tôi luôn có một số hoài nghi về tính đúng đắn và chính xác của nó, vì lẽ nó không có gì liên quan đến hành động phân biệt và phân tích Danh và Sắc (nāma-rūpa) theo thực tại tối hậu (Paramattha) trong tiến trình ghi nhận, cũng như theo tuyên bố của Chú Giải.
Lúc đó tôi suy nghĩ rằng thầy mình — Ngài Mingun Jetavum Sayādawgyi, là một người tinh thông kinh điển, và tự thân ngài cũng đã hành thiền, cũng như sau đó tôi có kiểm tra lại phương pháp quán này với Kinh Điển Pāḷi, tôi thấy rằng nó rất chính xác. Do đó, vì thấy nó hợp với Kinh Điển Pāḷi nên tôi xem đó là phương pháp đúng. Nghĩ như vậy nên tôi thọ trì pháp hành thiền này dưới sự hướng dẫn của vị Sayādaw ấy. Thực tình mà nói tôi vẫn nuôi dưỡng một số hoài nghi trong lúc hành thiền. Chỉ sau này, tôi mới biết rằng, do kinh nghiệm tri thức, tôi đã hoài nghi và suy xét theo cách đã nói. Thực tế tôi đã hiểu lầm “hoài nghi” là “tri kiến”. Nó có thể làm cho một người đi lầm đường thực sự. Sự hoài nghi này đã lẻn vào, theo cách như đã nói trong Chú Giải nitthi như: “ubhayapakkha samtorana mukhena vicikicchā vanceti”, nghĩa là Nó có khả năng đánh lừa bằng cách mang lấy một đặc tính giả như thể nó là một sự hiểu biết có vẻ như đã được cân nhắc và suy xét trên mọi góc độ với sự thẳng thắn.