BẢY VỊ TỲ KHEO ĐI VÀO AN CƯ TRONG RỪNG
Sau khi đã đi đến quyết định như trên, các vị đi vào một khu rừng, chỉ đem theo tám món vật dụng cần thiết của một vị sư, như tam y, bình bát,… Sau khi đi vào rừng, họ tới một ngọn núi cao nhất, trên đỉnh chỉ có một triền dốc mà nếu không có thang không ai có thể lên đến được. Có lẽ nó giống như đỉnh núi Popa nổi tiếng của Miến Điện vậy. Muốn lên triền dốc đứng này, bảy vị Tỳ-kheo phải bám vào thang để leo lên như đã thỏa thuận với nhau. Sau khi leo lên được đỉnh núi, vị Trưởng Lão cao hạ nhất thông báo, “Này các huynh đệ! Nếu các vị còn có sự tham đắm đối với thân và tâm này, ngay bây giờ các vị có thể xuống núi. Bằng ngược lại, nếu các vị đã đồng ý ở lại đây, thì bây giờ tôi sẽ vứt bỏ cây thang này.” Tuy nhiên, do đã ấp ủ một hoài bảo mãnh liệt muốn hành thiền rốt ráo cho dù phải hy sinh thân mạng này nên không một ai trong số bảy vị đi xuống. Các vị đều đồng ý ở lại trên đó. Do mọi người trong nhóm đã bày tỏ sự đồng ý ở lại để hành thiền một cách rốt ráo nên vị Trưởng Lão quăng bỏ cái thang.