Trong trăm năm, rồi chết
Nếu ai sống hơn nữa
Rồi cũng chết vì già.Loài Người sầu vì ngã
Mọi chấp thủ vô thường
Trống không là đời này
Thấy vậy sống không nhà.Vì loài Người nghĩ rằng
Cái này là của tôi
Cái ấy bị sự chết
Làm hoại diệt hư tàn.Biết vậy, bậc Hiền trí
Không gọi, không hướng đến
Cái này ngã của ta
Cái này là của ta.
Như những gì hiện lên
Trong giấc ngủ mộng mị
Con người khi tỉnh dậy
Không còn thấy được gì.
Cũng vậy ở đời này
Người được ưa, ái luyến
Rồi sẽ chết mất đi
Không ai còn thấy được.
Các loại hạng người ấy
Ðược thấy và được nghe
Nên họ được gọi tên
Tên này hay tên khác.
Với người đã chết đi
Chỉ được gọi tên không
Vì chỉ có tên suông
Sẽ được còn tồn tại.
Tham đắm cái của ta
Họ không có từ bỏ
Sầu khổ và than van
Cùng xan tham keo kiết.
Do vậy bậc ẩn sĩ,
Sau khi bỏ chấp thủ
Ðã sống một đời sống
Thấy được sự an ổn.
Ðối với vị Tỷ-kheo
Sống thanh vắng một mình
Sống tu tập tâm ý
Hướng đến hạnh viễn ly
Nếp sống vậy được nói
Hòa hợp với vị ấy
Và không nêu tự ngã
Trong hiện hữu của mình.
Vị ẩn sĩ không tựa,
Không y chỉ một ai
Không làm thành thương yêu
Không tác thành ghét bỏ.
Do vậy trong sầu than,
Trong xan tham keo kiết,
Như nước trên lá cây,
Không dính ướt làm nhơ.
Giống như một giọt nước
Không dính ướt hoa sen
Như nước trên bông sen
Không dính ướt làm nhơ.
Ðối với vật thấy, nghe
Ðược cảm thọ, tưởng đến
Cũng vậy bậc ẩn sĩ
Không dính ướt tham đắm.
Do vậy bậc tẩy sạch
Không có suy tư đế
Ðiều được thấy, được nghe
Ðược cảm thọ, tưởng đến.
Vị ấy muốn thanh tịnh,
Không có dựa gì khác,
Vị ấy không tham đắm,
Cũng không có ly tham.
within a hundred years one dies,
and, if any live longer
then they die of decay.People grieve for what is “mine”:
though possessions are not permanent
and subject to destruction –
see this and homeless dwell.In death it’s all abandoned,
yet still some think “it’s mine”;
knowing this, the wise to me devoted
should stoop not making it “owned”.As one who’s waking then sees not
the things that happened in sleep;
so the beloved are not seen –
departed and done their time.
People now are seen and heard
and this are called by name,
but alone will the name remain
in speaking of those gone.
In “mine-making” greedy, they do not let go
of sorrow, lamenting and avarice,
therefore sages leaving possessions
freely wander, seers of security.
For a bhikkhu practicing in solitude,
keeping company with secluded mind,
of such a one are all agreed:“In being he’ll not be seen again”.
In all matters the sage is unsupported,
nothing that makes dear, nor undear,
sorrow and avarice do not stain that one,
As water does not stay upon a leaf.
As a water-drop on lotus plant,
as water does not stain a lotus flower,
even so the sage is never stained
by seen, heard, or whatever’s cognized.
Certainly the wise do not conceive
upon the seen, the heard, and cognized,
nor wish for purity through another,
for they are not attached nor yet displeased.
Nguồn trích dẫn: Tiểu Bộ – Khuddhaka Nikaya. Kinh Tập – Sutta Nipata – Chương Bốn – Phẩm Tám – VI) Kinh Già (Sn 158)