Duyên khởi ở thành Sāvatthī: Vào lúc bấy giờ, tỳ khưu ni Thullanandā bị bệnh. Khi ấy, có nam cư sĩ nọ đã đi đến gặp tỳ khưu ni Thullanandā, sau khi đến đã nói với tỳ khưu ni Thullanandā điều này: - “Thưa ni sư, có phải ni sư không được khoẻ? Vật gì cần được mang lại?” - “Này đạo hữu, tôi có nhu cầu về bơ lỏng.” Sau đó, nam cư sĩ ấy đã mang lại một đồng kahāpaṇa bơ lỏng từ nhà của chủ tiệm buôn nọ rồi dâng cho tỳ khưu ni Thullanandā. Tỳ khưu ni Thullanandā đã nói như vầy: - “Này đạo hữu, tôi không có nhu cầu về bơ lỏng. Tôi có nhu cầu về dầu ăn.” Khi ấy, nam cư sĩ ấy đã đi đến gặp người chủ tiệm buôn ấy, sau khi đến đã nói với người chủ tiệm buôn ấy điều này: - “Này ông, nghe nói ni sư không có nhu cầu về bơ lỏng mà có nhu cầu về dầu ăn. Hãy nhận lấy bơ lỏng của ông và hãy cho tôi dầu ăn.” - “Này ông, nếu chúng tôi nhận lại hàng hóa đã được bán ra thì khi nào hàng hoá của chúng tôi mới bán ra được? Với việc mua bơ lỏng thì bơ lỏng đã được mang đi. Ông hãy mang đến phần mua của dầu ăn rồi dầu ăn sẽ được mang đi.”[1] Khi ấy, nam cư sĩ ấy phàn nàn, phê phán, chê bai rằng: - “Tại sao ni sư Thullanandā sau khi yêu cầu vật khác lại yêu cầu vật khác nữa?” ―(như trên)― “Này các tỳ khưu, nghe nói tỳ khưu ni Thullanandā sau khi yêu cầu vật khác lại yêu cầu vật khác nữa, có đúng không vậy?” - “Bạch Thế Tôn, đúng vậy.” Đức Phật Thế Tôn đã khiển trách rằng: ―(như trên)― Này các tỳ khưu, vì sao tỳ khưu ni Thullanandā sau khi yêu cầu vật khác lại yêu cầu vật khác nữa vậy? Này các tỳ khưu, sự việc này không đem lại niềm tin cho những kẻ chưa có đức tin, ―(như trên)― Và này các tỳ khưu, các tỳ khưu ni hãy phổ biến điều học này như vầy:
“Vị tỳ khưu ni nào sau khi yêu cầu vật khác lại yêu cầu vật khác nữa thì (vật khác nữa ấy) nên được xả bỏ và (vị ni ấy) phạm tội pācittiya.”
Vị ni nào: là bất cứ vị ni nào ―(như trên)―
Tỳ khưu ni: ―(như trên)― vị ni này là ‘vị tỳ khưu ni’ được đề cập trong ý nghĩa này.
Sau khi yêu cầu vật khác: sau khi yêu cầu bất cứ vật gì.
Lại yêu cầu vật khác nữa: vị ni yêu cầu vật khác trừ ra vật ấy. Trong lúc tiến hành thì phạm tội dukkaṭa. Do sự đạt được thì phạm vào nissaggiya, nên được xả bỏ đến hội chúng, hoặc đến nhóm, hoặc đến một vị tỳ khưu ni. Và này các tỳ khưu, nên được xả bỏ như vầy: ―(như trên)― “Bạch chư đại đức ni, vật này của tôi là vật khác nữa đã được yêu cầu sau khi đã yêu cầu vật khác, giờ cần được xả bỏ. Tôi xả bỏ vật này đến hội chúng. ―(như trên)― hội chúng nên cho lại ―(như trên)― các đại đức ni nên cho lại ―(như trên)― “Tôi cho lại ni sư.”
Vật khác, nhận biết là vật khác, vị ni yêu cầu vật khác nữa thì phạm tội nissaggiya pācittiya. Vật khác, có sự hoài nghi, vị ni yêu cầu vật khác nữa thì phạm tội nissaggiya pācittiya. Vật khác, (lầm) tưởng không phải là vật khác, vị ni yêu cầu vật khác nữa thì phạm tội nissaggiya pācittiya.
Không phải là vật khác, (lầm) tưởng là vật khác, phạm tội dukkaṭa. Không phải là vật khác, có sự hoài nghi, phạm tội dukkaṭa. Không phải là vật khác, nhận biết không phải là vật khác thì vô tội.
Vị ni yêu cầu thêm chính vật khác, vị ni (nhận vật khác rồi) yêu cầu thêm vật khác nữa, sau khi cho thấy sự lợi ích rồi yêu cầu,[2] vị ni bị điên, ―(như trên)― vị ni vi phạm đầu tiên thì vô tội.”
Điều học thứ tư.
--ooOoo--
Phiên bản thư viện demo v4.5 [Tipiṭaka Tiếng Việt] Theravada