Duyên khởi ở thành Sāvatthī: Vào lúc bấy giờ, có hai tỳ khưu ni bị bực bội bởi sự không được thỏa thích nên đi vào phòng trong rồi thực hiện việc đập vỗ bằng lòng bàn tay. Các tỳ khưu ni đã chạy lại vì tiếng động ấy rồi đã nói với các tỳ khưu ni y điu này: - “Này các ni sư, vì sao các cô lại làm điu nhơ nhớp cùng với người nam vậy?” - “Này các ni sư, chúng tôi không làm điu nhơ nhớp cùng với người nam.” Rồi đã kể lại sự việc ấy cho các tỳ khưu ni.

Các tỳ khưu ni nào ít ham mun, ―(như trên)― các vị ni ấy phàn nàn, phê phán, chê bai rằng: - “Vì sao các tỳ khưu ni lại thực hiện việc đập vỗ bằng lòng bàn tay?” ―(như trên)― “Này các tỳ khưu, nghe nói các t khưu ni thực hiện việc đập vỗ bằng lòng bàn tay, có đúng không vậy?” - “Bạch Thế Tôn, đúng vy.” Đức Phật Thế Tôn đã khiển trách rằng: ―(như trên)― Này các tỳ khưu, vì sao các tỳ khưu ni lại thực hiện việc đập vỗ bằng lòng bàn tay vậy? Này các tỳ khưu, sự việc này không đem lại niềm tin cho những kẻ chưa có đc tin, ―(như trên)― Và này các tỳ khưu, các t khưu ni hãy phổ biến điều học này như vầy:

“Khi thực hiện việc đập vỗ bằng lòng bàn tay thì phạm tội pācittiya.”

Việc đập vỗ bằng lòng bàn tay nghĩa là trong lúc ưng thuận sự xúc chạm, vị ni đánh (đập, vỗ) vào chỗ tiểu tiện mặc dầu chỉ bằng cánh hoa sen thì phạm tội pācittiya.

Vì nguyên nhân bệnh, vị ni bị điên, ―(như trên)― vị ni vi phạm đầu tiên thì vô tội.”

Điều học thứ ba.

--ooOoo--



Phiên bản thư viện demo v4.5 [Tipiṭaka Tiếng Việt] Theravada