Nhân duyên ở Sāvatthi.
Tỷ-kheo-ni Vijayà vào buổi sáng đắp y … và ngồi xuống dưới một gốc cây để nghỉ ban ngày.
Ác Ma muốn làm cho Tỳ-kheo-ni Vijayà sợ hãi … muốn khiến nàng từ bỏ Thiền định, liền đi đến Tỳ-kheo-ni Vijayà; sau khi đến, nói lên bài kệ với Tỳ-kheo-ni Vijayà:
Nàng vừa trẻ, vừa đẹp,
Ta vừa trẻ, vừa xuân,
Với cung đàn năm điệu,
Nàng cùng ta vui hưởng.
Tỷ-kheo-ni Vijayà suy nghĩ: ” Ai đã nói lên bài kệ này? Người hay không phải người?”
Tỷ-kheo-ni Vijayà suy nghĩ: ” Ðây là Ác ma … nói lên bài kệ đó.”
Tỷ-kheo-ni Vijayà suy nghĩ: “Ðây là Ác ma”, liền nói lên bài kệ với Ác ma:
Sắc, tiếng, vị, hương, xúc,
Làm cho ý đam mê,
Ta nhường lại Ác ma,
Ta đâu có cần chúng.
Với thân bất tịnh này,
Dễ hư hoại mong manh,
Ta bực phiền, tủi hổ,
Dục ái được đoạn tận.
Họ sanh hưởng sắc giới,
Chúng vọng vô sắc giới,
Thiền chứng an tịnh ấy,
Mọi nơi, mê ám diệt.
Ác ma biết được: “Tỷ-kheo-ni Aijayà đã biết ta”, buồn khổ, thất vọng, liền biến mất tại chỗ ấy.
Phiên bản thư viện demo v4.5 [Tipiṭaka Tiếng Việt] Theravada